Đoạn trích trên của nhà thơ Trần Đăng Khoa đã vẽ nên vẻ đẹp của Hà Nội - thủ đô ngàn năm văn hiến. Trước tiên, tác giả đã nhắc đến các địa điểm quen thuộc và nổi tiếng Hà Nội như Hồ Gươm, ngọn Tháp Bút, Ba Đình, chùa Một Cột, phủ Tây Hồ,... Mỗi địa điểm mang một vẻ đẹp riêng mê đắm lòng người. Mỗi địa điểm lại mang một nét gì đó rất Hà Nội, vừa cổ kính, vừa trang nghiêm lại vừa mới mẻ. Nhà thơ không dùng những từ ngữ quá mĩ miều, léo lắt mà vẫn khơi gợi được bao xúc cảm của em với Hà Nội. Với những ai chưa từng đến Hà Nội, đoạn trích trên sẽ giúp người đọc hình dung cụ thể về Hà Nội. Để viết được những dòng thơ ấy, Trần Đăng Khoa phải có sự gắn bó, hiểu biết và tình yêu sâu sắc với Hà Nội. Em yêu biết bao mảnh đất Hà Nội!
Đoạn trích trên của nhà thơ Trần Đăng Khoa đã vẽ nên vẻ đẹp của Hà Nội - thủ đô ngàn năm văn hiến. Trước tiên, tác giả đã nhắc đến các địa điểm quen thuộc và nổi tiếng Hà Nội như Hồ Gươm, ngọn Tháp Bút, Ba Đình, chùa Một Cột, phủ Tây Hồ,... Mỗi địa điểm mang một vẻ đẹp riêng mê đắm lòng người. Mỗi địa điểm lại mang một nét gì đó rất Hà Nội, vừa cổ kính, vừa trang nghiêm lại vừa mới mẻ. Nhà thơ không dùng những từ ngữ quá mĩ miều, léo lắt mà vẫn khơi gợi được bao xúc cảm của em với Hà Nội. Với những ai chưa từng đến Hà Nội, đoạn trích trên sẽ giúp người đọc hình dung cụ thể về Hà Nội. Để viết được những dòng thơ ấy, Trần Đăng Khoa phải có sự gắn bó, hiểu biết và tình yêu sâu sắc với Hà Nội. Em yêu biết bao mảnh đất Hà Nội!
Để ta đi những nẻo đường khác nhau
Sông Hồng cứ chả nông sâu lạc phần
Riêng tôi mộng mị canh dài buồn tênh
Thuyền em đá cứ nổi nênh lạ dòng
Nhưng ta nào có trao lòng cho ta
Bàn chân không mỏi lại qua một đời
Đã từng khóc trước những lời chia tay
Bỗng dưng lá rụng lại bay giữa trời
Thổi trong anh những rối bời sáng trong
Nhưng tôi lại thấy mênh mông nỗi niềm
Ơn giời run rủi cho em gặp mình…
Nhấp nhô mái phố - lặng lẽ rêu phong
Cầu thang gỗ nâng gót vào phòng
Mở toang cánh cửa lòng - đón lá!
Gió quất vào tay, gió lay nghiêng ngả
Cuốn sổ nhật ký thảng thốt bồi hồi
Nhặt chiếc lá ép thành nỗi nhớ.
Thu trong lá, thu trong gió... heo may
Bâng khuâng về trên đường hoa sữa
Hồ Thiền Quang như vuông vải lụa
Tháng năm qua sáng tựa gương soi
Góc đường Nguyễn Du giăng đầy hoa sữa.
Gặp Thu môi cốm váy xòe heo may
Phố sâu đuôi mắt mưa dài đam mê
Nhà dâng dâng lấp bờ đê sông Hồng
Có em ngồi rót mùa Đông tràn trề
Chợt thương hoa sấu tóc thề tuổi mơ
Cà phê khuấy mãi dại khờ không tan.
Gió níu hoàng hôn xuống đáy tranh
Lá rụng, trời xao động cổ thành
Đổi dòng, sông gửi hồn ngưng đọng
Mà không khiêng vác được sông Hồng
Hà Nội mùa này sấu chín chưa em;
Hàng me Sài Gòn đang vào mùa thay lá
Thoang thoảng vị chua khiến lòng anh nhớ quá
Nhớ mùa sấu rụng phố Tràng Thi.
Nhớ dáng em ngồi, nhớ bước em đi
Nhớ tiếng em cười, hờn ghen bóng gió
Yêu em, yêu em, vì em là ngọn lửa
Hơ ấm lòng anh khi tất cả đã xa vời.
Tuổi đang yêu, chua chát cũng ngọt bùi
Trái sấu chia đôi, tay - và - tay - chấm - muối
Chỉ có vậy mà lòng mình bối rối
Để bây giờ thèm sấu, nhớ tay ai?
Anh muốn tức thì hoá cánh chim bay
Ra nhặt sấu giữa phố đông Hà Nội
Cho hai đứa lại xoè tay chấm muối
Có sao đâu dù sấu đã trái mùa!...
Hà Nội vào thu vắng những cơn mưa
Em hát với Sài Gòn, mưa lâm thâm mái phố
Thấm vào anh từng hạt thương hạt nhớ
Hạt sấu nào chín rụng giữa lòng tay!
Nhớ một chiều Hà Nội em bên anh
gió chạm vào tóc em như chạm vào nỗi ghen anh thầm lặng
sóng chau mày khi đối diện em anh
Nụ hôn nào cũng xanh màu thiên thanh
đã nhuộm biếc nước hồ thu thăm thẳm
khi nắng chiều sóng sánh má em non
Hà Nội ơi! Hồ Tây ơi! ký ức đã in tròn
khi hai đứa chạm môi vào mùa thu Hà Nội
xanh như sóng mặt hồ soi bóng em anh.
Mênh mang dịu nhẹ đắm say lòng người
Trên môi em cười hút cả hồn anh
Giữa nơi nhộn nhịp vẫn dành một bên
Buông lời đối họa cho mềm câu thơ
Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau.
Đường phố vắng, mùa hè nhưng se lạnh,
Tôi lang thang nẻo phố dưới hàng cây
Người Hà Nội đã chìm trong giấc điệp
Còn tôi đi, trong tĩnh mịch đêm trường.
Hà Nội phố vẫn hàng cây đứng bóng
Gió vuốt ve những mái hiên yên ắng
Gió vờn trên những cành lá lao xao
Hương hoa sữa thơm ngào ngạt xiết bao
Những hàng sấu thì thầm trong gió nhẹ
Một mình tôi nghe động tiếng đêm rơi
Một mình tôi nghe sương lạnh chơi vơi
Tiếng ve kêu trên cành cây rả rích
Tiếng sấu rơi bên đường đêm điềm tịch
Trong giấc ngủ sâu của Hà Nội về khuya.
Tôi lang thang trong hơi đêm tĩnh lặng
Mới biết rằng Hà Nội đẹp xiết bao
Hà Nội trong đêm lặng lẽ đón chào
Một ngày mới Hà Nội vươn sắc thắm.
Lá bàng thiếp cưới rụng mênh mông
Hanh heo như lửa đốt nhau hồng.
Khói hương Quán Thánh ngô lai nướng
Phố vắng rông dài hai đi hoang.
Thiền Quang một miếng thu rớt lại
Ngầy ngậy thơm hoa sữa vắng chồng
Nhật Tân đôi chút xuân xuống sớm
Giọng bắc hồ nghi bay thinh không.
Lê Thánh Tông đường lay phay mưa
Xuýt xoa nhau ngon đến bây giờ.
Ðất dường hẹp lại đường ngắn lại
Nơi này gửi chị chút xưa suông...
Giữa mênh mông một thoáng Hồ Tây
Vẫn chứa chan một niềm tha thiết
Trên không gian một màu thanh khiết
Niềm yêu thương giữ trọn cho đời
Cùng năm tháng theo màu tươi sáng
Em tặng anh những khoảnh khắc cuộc đời
Và luôn có tiếng cười đầy hạnh phúc.
Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy
Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân
Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên
Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt nước Hồ Gươm
Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô
Như được chạm vào vai gầy áo mẹ
Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây
Nhưng trong tôi vững bền đến thế
Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt tuổi học trò
Những vòm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm
Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm
Hồn đánh võng với hơi giăng thấp thoáng
Từ gốc cây già đến mặt hồ sương
Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi!
Để thẫn thờ uống từng vết nắng mưa
Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió
Và vội vàng của một kẻ tham lam
Vì bất cứ vòm cây nào trên những đại lộ
Cũng có thể đòi tôi trả lại màu xanh!
Hoa sấu rụng bồi hồi xanh ký ức
Tán bàng che không kín thuở ngây khờ
Tay anh khoác vai mùa em thổn thức
Anh nhặt lại tuổi mình viên sỏi nhỏ
Ba mươi năm nằm lắng dấu anh về
Xao xác gọi tên em từng góc phố
Hà Nội òa nghiêng mát một vòm ve!
Anh xoay ngang đã chạm sóng Tây Hồ
Thấy anh giờ dắt nhớ tuổi anh xưa!
Thơ ngắn viết về Hà Nội có nhiều cung bậc cảm xúc nhưng chắc chắn luôn có tình yêu và sự sự rung động của người thi sĩ. Hãy cùng VOH điểm qua một số tác phẩm nổi bật để cảm nhận vẻ đẹp của vùng đất được mệnh danh là nghìn năm văn hiến này.
Xa một tuần có lâu quá không anh
Sao em thấy ngày cứ dài đến thế
Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa
Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời
Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi
Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy
Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may
Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm
Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy...
Ngồi nghe quán cóc chuyện huyên thuyên,
Tim đập bồi hồi - nghe tiếng đêm...
Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:
Không nên qua đấy, nên qua đấy,
Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.
Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.
Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi;
Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:
Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!
Yêu có ông Trời khóa được chân!
Đến một chiều kia, đến một chiều
Lòng chàng đã dứt một tơ vương.
Chàng qua chiều ấy qua chiều khác…
Lâu lắm rồi mới ra đường buổi tối
Gió rất nhẹ làm ánh đèn xao động
Đường phố vẫn đông người qua lại
Dạo trên đường ríu rít bên nhau
Thoáng nhìn như cảnh ở trong tranh
Những công trường xưởng máy lò hơi
Hoa sữa thơm ngào ngạt khắp đường
Vẫn ngỡ ngàng mùa thu quê hương.
Hà Nội vào thu là những ngày đẹp nhất trong năm, bầu trời dường như trong xanh và cao hơn, ánh nắng vàng trải dài trên mọi con phố, nẻo đường. Đâu đó, chúng ta còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi hoa sữa trong gió. Tự bao giờ, những hình ảnh như thế đã đi vào các bài thơ về Hà Nội, vào bài học của bao thế hệ học sinh.